Thứ Ba, 26 tháng 2, 2019

LẠC


Sài Gòn - Những ngày cuối đông, lạnh thật!
Hôm nay tôi đã có một ngày thật buồn. Cứ nghĩ thời tiết như thế này thì trời sẽ sạch hơn, Sài Gòn sẽ sạch hơn, nhưng lại trở thành ngày bẩn nhất năm...!
Đôi lúc tôi tự hỏi "Sao ông trời nỡ bỏ lạc một sinh vật yếu đuối như thế xuống trần gian?"
Hôm nay, Anh lại khóc vì tôi. Đó có lẽ là điều khiến tôi đau đớn nhất. Tôi nghe người ta bảo rằng "Nếu một người con trai khóc vì mình, người đó thương mình rất nhiều." Vì Anh, thật ra cũng là một đứa trẻ thôi, đứa trẻ đáng ra không nên bị tổn thương...
Nhưng
Tất cả những gì giữa chúng tôi bây giờ có lẽ chỉ còn một từ "Nhưng".
Tôi mệt

Anh cũng mệt
Tôi chưa bao giờ ý thức được rằng mình phải toàn tâm toàn ý yêu một người sâu nặng và hết tất cả tấm lòng cho đến khi tôi phát hiện mình đã thương anh quá nhiều... Nhưng cuộc sống có lẽ phải có những bất ngờ xảy ra thì mới thú vị thì phải. Anh không bao giờ tin tôi nữa!
Rồi chỉ một ngày hôm nay thôi, tôi để mặc cho hồn đi lạc, một hôm nay thôi....

.........
Lạc trong mớ kí ức hỗn độn, tôi tự hỏi "Liệu còn điều gì đẹp đẽ hơn tình yêu của chúng tôi?"
"Còn ai có thể khiến tôi hạnh phúc hơn Anh?"
Tôi không can tâm
Không can tâm nhìn quãng đường chúng tôi cùng bước đi 5 năm qua bị bỏ lại phía sau.

Tôi không muốn phải tiếp tục tập lãng quên như lãng quên mối tình đầu của mình. Với tôi, việc lãng quên thật khó khăn, huống chi mảng ký ức đó còn "quá ngọt ngào". Khi tôi càng cố quên, nó càng hiện rõ mồn một. Tôi quặng thắt lòng nhìn mảng ký ức của mối tình đầu trôi đi mà không một cách nào cứu chữa vì lỗi lầm của bản thân. Tôi lông muốn phải lập lại nó lần hai.

Tôi đọc được đâu đó nói rằng "Cho mình cơ hội, cũng chính là cho người khác cơ hội"
Tôi thử mở cánh cửa lòng mình, tìm hiểu những đối tượng mới, tạo nên những mối quan hệ mới nhưng tất cả đều không giúp tôi có một phút nào thảnh thơi.
Rồi tôi tự nhủ ... "Đừng nên bắt đầu khi chưa quên người cũ, điều đó chỉ mang đến tổn thương thêm -cho cả một tâm hồn."


RỒI LÀ ĐÃ CHỊU DẬY BẬT TUNG CỬA - ĐI CHƯA VẬY?!

Chưa bao giờ cảm thấy mọi thứ rõ ràng như thế? Họa chăng đã thoát ra bóng tối quá khứ? Niềm vui chóng tàn nhưng nỗi thương niềm nhớ lại kì kèo khó vơi, vậy sao phải cứ ôm hoài một giấc mơ cũ kỹ lung linh mà biết chắc không thể thành sự thật?

Trải qua một tình yêu dài ngoằn với những muôn vạn mảng kí ức đẹp đẽ phủ chật lối đi, chẳng còn lầy lội giữa trời mưa, cáu gắt dưới cái nắng đành hanh, con người ta tự thương cho thân phận long đong, họ trở nên biết cách trân trọng những gì đến với họ hơn, biết cách gìn giữ, bớt ích kỷ, trẻ con, hiếu thắng, họ buộc phải mạnh mẽ chống lại những cơn ngái ngủ để thôi không mơ mộng nữa, họ sợ... sợ lại vùi mình vào lớp vỏ bọc xù xì và kín kẽ, sợ người khác cười chê họ,..

Một ngàn năm sau sẽ chẳng còn ai như vậy nữa
Một ngàn năm sau có chăng kí ức về người chỉ còn là những nét vẽ khi họa hoằn khi rực rỡ
Kiếp người trôi nổi mau tàn sống sao cho đáng?

Sống cho hiện tại và những giấc mơ mới, chân thật hơn, rõ ràng hơn,.. và cũng không quên cám ơn người đã dạy cho ta bài học khắc cốt ghi tâm ngày hôm nay và cả mai sau.